Đức hạnh là nền tảng của nhân cách, biểu hiện qua lòng từ bi, trung thực, hiếu nghĩa, sống có trách nhiệm.
Người có đức hạnh sẽ được mọi người tôn trọng, yêu mến, và để lại tiếng thơm lâu dài, dù có thể không giàu sang.
Trong Phật giáo: công danh, tiền bạc đều vô thường, chỉ có nghiệp thiện – đức hạnh mới đi theo con người mãi.
Công danh, tiền bạc là phương tiện cần thiết để sống và giúp ích cho xã hội.
Nhưng nếu chạy theo chúng mà quên mất đạo đức thì sẽ dễ sa ngã, gây khổ cho bản thân và người khác.
Người có công danh, tiền bạc nhưng thiếu đức hạnh thường không được kính trọng thật lòng, và sự giàu sang ấy khó bền vững.
Đức hạnh cao hơn công danh và tiền bạc. Vì công danh, tiền bạc chỉ có giá trị trong một đời, còn đức hạnh lưu truyền nhiều đời và là nền tảng để sử dụng công danh, tiền bạc đúng nghĩa.
Nếu có đức hạnh + trí tuệ, thì công danh, tiền bạc sẽ trở thành công cụ làm việc thiện, đem lại lợi ích cho nhiều người.
>> Tóm lại:
Đức hạnh là gốc,
Công danh, tiền bạc là ngọn.
Nếu phải chọn một, hãy chọn đức hạnh; nếu có cả hai thì hãy dùng tiền bạc và công danh để phụng sự đạo đức.
