Đúng vậy, câu “Hiếu là cội nguồn của đạo làm người” là một tư tưởng đạo đức căn bản trong truyền thống Á Đông, đặc biệt trong Nho giáo và Phật giáo.
Hiếu là lòng kính trọng, biết ơn, phụng dưỡng cha mẹ, tổ tiên.
Người có hiếu sẽ biết ơn cội nguồn, từ đó sống có trách nhiệm với gia đình và xã hội.
Hiếu không chỉ là chăm sóc cha mẹ về vật chất, mà quan trọng hơn là kính trọng, làm cha mẹ an lòng, không để cha mẹ buồn khổ.
Nho giáo: Xem hiếu là gốc của nhân, của mọi đức hạnh. Mạnh Tử nói: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” (Có ba điều bất hiếu, không có con nối dõi là lớn nhất).
Phật giáo: Hiếu là một trong những công đức lớn nhất. Kinh Vu Lan dạy: “Phụ mẫu ân thâm, nan báo nan đáp” (Ân cha mẹ sâu nặng, khó bề báo đáp). Vì vậy, lễ Vu Lan ra đời để khuyên con cháu nhớ ơn, báo hiếu cha mẹ.
Người bất hiếu thường khó có lòng nhân rộng lớn, vì không biết ơn ngay với đấng sinh thành.
Người có hiếu sẽ biết kính trên nhường dưới, tôn trọng người khác, từ đó xã hội mới hòa thuận, bền vững.
Hiếu chính là nền tảng của nhân cách, gốc rễ của mọi đạo đức.
>> Tóm lại:
Hiếu là gốc của đạo làm người. Người con hiếu thảo chính là người sống trọn vẹn bổn phận với gia đình, và cũng là người dễ trở thành công dân tốt, bạn bè tốt, con người thiện lành trong xã hội.
